VINAGINSENG TRỤ MẠCH SINH LINH

Sâm tựa long căn đứng một trời,

Tinh hoa tụ khí mạch vươn khơi.

Ngàn năm đất núi sinh linh lực,

Một khối nhân tâm dưỡng thế đời.

Sắc dược vàng trong hằn ký ức,

Vị thiền tĩnh giữa lắng bồi hồi.

Khách ngắm trụ sâm ngời khí vượng,

Tâm cùng thảo dược hoá an vui.

 

TRỤ SÂM VÀ NGƯỜI GIỮ NHỊP AN SINH:

Trong căn phòng thanh nhã, ánh sáng rọi lên chiếc bình Vinaginseng khổng lồ như nâng nó thành một cột trụ linh khí giữa đời thường.

Những củ sâm xoắn quyện, quấn rễ như những dòng tư tưởng cổ xưa đang đứng thẳng trong sự tôn nghiêm của núi rừng Ngọc Linh, nơi đất đá cần mẫn hàng chục năm để kết tinh từng thớ dược lực.

Người đàn ông ngồi bên cạnh với dáng vẻ thư thái, nụ cười an nhiên và nét hiền hòa, trở thành một phần của không gian ấy mà không cần phải lên tiếng. Áo chàm giản dị, ngồi tựa ghế mây, ông như người giữ nhịp cho cuộc đối thoại giữa con người và thảo dược. Không phải cuộc đối thoại bằng lời, mà bằng tĩnh lặng: tĩnh lặng của hiểu biết, của trải nghiệm, của niềm tin vào giá trị y – dược chính trực.

Bình Vinaginseng cao vút soi bóng, còn ông ngồi đó như một đối trụ. Một bên là hàng chục năm sinh trưởng của sâm; một bên là hàng chục năm hành nghề, khám chữa, quan sát sinh mệnh con người.

Hai thời gian khác nhau, nhưng cùng gặp nhau trong một khoảnh khắc yên bình: nơi cây thuốc và người thầy thuốc đều lặng lẽ phụng sự sự sống.

 

Vinaginseng của rễ sâu cây ngủ Đông và tâm lặng:

Trong đạo Đông y, mọi vật đều có căn và khí.

  • Căn sâu thì khí bền.
  • Khí bền thì mệnh vững.

Nhìn bình Vinaginseng đứng như trụ thiên, ta như thấy lại bài học cổ xưa ấy được viết bằng rễ và ánh vàng dược lực. Củ sâm quấn xoắn, vươn lên từng nhánh như một đường kinh lạc của núi rừng. Mỗi gân rễ không chỉ là vật chất, mà là sự tích tụ của phong – vũ – sương – tuyết hàng chục năm. Tự nhiên không ban tặng chóng vánh; nó rèn luyện. Sâm mạnh vì chịu đựng. Sâm quý vì không màng vội vã.

Bên cạnh trụ sâm, người ngồi đó với nụ cười an nhiên như một phần của khung cảnh đạo lý:

Thảo mộc có đạo của thảo mộc.

Người chữa có đạo của người chữa.

Khi hai đạo gặp nhau, ắt sinh ra sự hài hòa nuôi sống con người.

Đông y không chỉ là chữa bệnh.

Đông y là quan sát mạch sống, từ mạch đất, mạch trời đến mạch người.

Người thầy thuốc hiểu được điều đó thì không hấp tấp, không tranh đấu, không xem dược liệu là hàng hóa vô hồn. Họ nhìn thấy ở Vinaginseng một dòng sinh khí của núi, một phần của đạo nuôi người.

Trong tĩnh lặng, bình sâm đứng như một đạo trụ; còn người bên cạnh lại là tâm trụ.

  • Một trụ là vật.
  • Một trụ là tâm.

Đông y thịnh vượng khi tâm và vật không lìa nhau—khi người hành nghề đứng vững như sâm đứng trong bình: không phô trương, không đa ngôn, chỉ bền bỉ tỏa khí.

 

Vinaginseng vì thế không chỉ là dược liệu.

Nó là minh triết của rễ sâu, nhắc rằng mọi chữa lành đều phải bắt đầu từ gốc.

Cũng như người thầy thuốc kia, ngồi đó rất lặng, nhưng chính sự lặng đó mới là thứ làm nên uy lực: Đạo không cần nói lớn, chỉ cần đứng đúng chỗ.

Vinaginseng trong bình như một biểu tượng không nói: biểu tượng của sự bền bỉ, của thiên nhiên cao sâu, của y đạo lấy chính khí làm trọng. Còn người ngồi cạnh nó, đơn giản, làm cho biểu tượng ấy trở nên ấm và có linh hồn.

.VIMP.